19. Ai Đặc Tên Lay Cho Minh?

Có lần chất vấn mẹ cha,
Tại sao lại đặc cho con tên này?
Bà vú chăm sóc tụi bây,
Tối ngày chỉ gọi “Lắc Lay” hai thằng. #660

Mẹ cha vất vã làm ăn,
Cang, Ký, Lý, Trí, Lạc, Xoàn, Xênh, Sơn,
8 đứa có tám cái tên,
Theo đó tuần tự đặc tên chúng mày. #664

Cha tôi ông thật khéo tay,
Cầu thủ, đầu bếp, cấy cầy nghề nông.
Nhà cửa tự cất một mình,
Chạy điện, thợ mộc, thợ nề, Honda. #668

Giống cha tôi ở điểm này,
Cũng hay giận lẫy mỗi khi phật lòng.
Khi nào cha mẹ mất lòng,
Cha đi nhà khác mời không chịu về. #672

Cha tôi có một điểm hay,
Không bao giờ đánh la rầy mấy con.
Đứa nào nếu muốn ăn đòn,
Mẹ tôi sẽ tặng vài roi sẽ chừa. #676

Sau khi quốc tịch được vô,
Mình thay tên mới: Jim Huỳnh Hoàng Tâm.
Hoàng Tâm từ tấm lòng vàng,
Tên Lay vẫn gọi anh chàng tên Jim. #680

Cũng vì bị chế một lần,
Cho nên mặc cảm mỗi lần quen ai.
Tên Lay ít muốn nói ra,
Cho nên bạn Việt, tên mình là Tâm. #684

Quốc tịch lúc đó khắc khe,
Phải hai người Mỹ nhờ khoe cho mình.
Mục sư và Fred thật tình,
Nhờ họ nói tốt mà mình được vô. #688

Chú thích: 

Chị Ba tôi kể lạị là tôi có một người anh trai mất khi mới một hoặc hai tuổi. Tên anh ấy là Lý – một cái tên con trai rất phổ biến trong cộng đồng người Việt gốc Hoa. Tôi đoán là bố mẹ tôi đặt tên Lý cho em gái út của tôi để tưởng nhớ người con trai đầu lòng đã mất. Đối với người Hoa, con trai được ưa chuộng hơn con gái. Sau khi sinh hai chị gái, bố tôi dọa mẹ là sẽ lấy vợ hai nếu không sinh con trai cho ông. Sau đó, mẹ tôi chỉ tập trung vào việc sinh 6 con trai liên tiếp, tính luôn đứa con trai đầu lòng tên là Lý.

Khi tôi khoảng 10 tuổi thì Bố tôi bị công an của Ngô Đình Cẩn (em trai của Diệm – Bạo Chúa Miền Trung) bắt giam. Họ buộc bố tôi phải thú nhận ông có cảm tình với Việt cộng nếu không muốn bị tra tấn. Mục tiêu của họ không phải là làm hại thương tích bố tôi mà là để dọa bố tôi phải thú nhận. Đó là điều mà chế độ Diệm nổi tiếng về việc chụp mũ dân nghèo. 

Họ giao cho bố tôi phụ trách việc nấu ăn cho những tân binh địa phương quân trong các trại huấn luyện cơ bản vào đầu thập niên 60s. Sau khi các trại huấn luyện đóng cửa, bố tôi được mang về làm đầy tớ cho ông Trưởng Ty Công An Phan Rang. Nấu ăn, dọn dẹp và chăm sóc thú cưng. Bố tôi kể rằng họ bắt ông giặt quần lót bẩn của vợ. Ông có thể đi chợ mua thức ăn nhưng không được phép đến thăm mẹ ông (bà Nội tôi) sống cách đó vài dãy nhà trừ khi bà Nội – một bà già nghèo khó có vài hủ kẹo bán cho con nít, đồng ý cho “tiền uống trà” cho tên công an.

 Đó là lần đầu hai cha con được ôm nhau khóc tại nhà bà Nội. Bố được thả vào năm 1962 khi tên xếp ty công an thuyên chuyển. Lý sinh năm 1963. Đó là ký ức đau đớn nhất đối với tôi mà cần phải được nói ra._______