07. Ngày Đầu Đi Làm Ở Mỹ (Oct. 3, 1975)
9 giờ thức dậy đi làm,
Chỉ cần cuốc bộ nhà hàng bên kia.
Sau khi hút bụi phòng ăn,
Kiếm thêm chuyện khác, siêng năng ráng làm. #258
Jim thường để ý thăm chừng,
Rất nhiều công việc không ngừng nghỉ tay.
Lần đầu hút bụi chưa quen,
Cái lưng muốn gảy vì khen cố làm. #264
Jean, Fred thức dậy xuống coi,
Phòng ăn đã hút bụi rồi sạch ghê.
Jim ơi con có gì cần?
Nói cho Lay biết để mần hôm nay. #268
Công việc làm chẳng nghỉ tay,
Để cho họ biết anh này siêng năng.
Cồng lưng hút bụi khá lâu,
Nếu Jim có hỏi, không đau chút nào. #272
Giờ trưa nghỉ mệt còn lâu,
Sao mà lưng đã quá đau như là.
Thấy Jim bước lại từ xa,
Cơn đau biến mất như là thuốc tiên. #276
Lưng đau bụng đói than phiền,
Chỉ mình ta biết giữ yên trong lòng.
“Lunch time!” tiếng gọi giật mình,
Thì ra họ bảo đến giờ ăn trưa. #280
Nghe kêu mừng rở quá trời,
Bởi vì quá đói không mời cũng ăn.
Không như bửa tối hôm qua,
Hôm nay ăn uống thả ga trả thù. #284
Nữa giờ mình được ăn trưa,
Còn hơn 10 phút thuở xưa quân trường.
Ngồi xuống mình vội ăn liền,
Cho đầy cái bụng khỏi phiền về sau. #288
Tưởng đâu đã hết việc làm,
Sau khi vừa nghỉ giờ làm ăn trưa.
Nhưng Jim chẳng phải đợi chờ,
Lay ơi tao có việc nhờ mày đây. #292
“Lên đây tao chỉ việc này,”
Cầu tiêu phải sạch, rác mày phải lo.
Wesley sẽ chỉ cho mày,
Phụ nhau làm việc hai bây ráng làm. #296
Lục đục thì đã 4 giờ;
Sửa soạn sạch sẽ đến giờ khách vô.
Tối nay khách lại rất đông,
Chuẩn bị tất cả bên trong bên ngoài. #300
Harry, Lay sẽ giúp mày,
Phụ giúp rửa dĩa, chất đầy vô đây.
Sau khi dĩa đã khá đầy,
Đẩy ra phòng trước, chất đầy dĩa lên. #304
Tối nay khách lại liên miên,
Công việc bận rộn, tuy nhiên dễ làm.
Cà phê phải nấu thường xuyên,
Bình nào còn lại đổ liền vô đây. #308
Đêm nay có vẽ khác thường,
Trong khu rửa chén có người Á Châu.
Anh ta trông cũng dễ coi,
Tò mò ai cũng muốn coi thấy mình. #312
Một cô bước lại làm quen,
Bắt tay giới thiệu rồi khen mình làm.
Nhìn qua thấy xứng với mình,
Đem lòng để ý là mình muốn quen. #316
Sau khi khách đã ra về,
Hầu bàn tụ tập sát kề bên trong.
Bao nhiêu tiền típ móc ra,
Chia đều tất cả ai mà dám tham. #320
Mỗi người chút ít góp vô,
Waitress phải tip cho bầy busboy.
Bà Jean người chủ gợi lời,
Cho Lay chút ít thay lời cám ơn. #324
Không ngờ mình cũng được tiền,
5 đô lúc đó tất nhiên quá mừng.
Về phòng nhưng vẫn còn mừng,
Đếm đi đếm lại không ngừng suốt đêm. #328