28. Lần Đầu Về Thăm Gia Đình

Cha mẹ mình đã quá già,
Ba thì đang bệnh cần ba số tiền.
Saigon trị bệnh thường xuyên,
Mẹ thời bán củi kiếm tiền cho vui. #972

‘94 Ba nói chắc là,
Con mau xếp đặc về nhà thăm Ba.
Tài chánh lúc đó trong nhà,
Cũng hơi thiếu hụt vì nhà mới mua. #976

Tiền lương mỗi tháng đều vô,
Tiền nhà cộng với tiền xe hết liền.
Tăng ca thỉnh thoảng thêm tiền,
Giúp cha giúp mẹ tiếp liền nồi cơm. #980

Việt Nam và Mỹ bấy giờ,
Ngoại giao chưa mở vì chờ Clinton.
Dân nghèo trộn bắp thêm khoai,
Công an cán bộ lo moi móc tiền. #984

Kẹt tiền không biết tính sao,
Không thể nào nói xin Ba kéo giờ.
Lô tô giấy số hay mua,
Không khi nào trúng chỉ thua với huề. #988

Một hôm nhà cháy kế bên,
Lữa cháy bên đó lém qua nhà mình.
Cứu hỏa họ đến tức thời,
Cho nên lữa cháy kịp thời dập tan. #992

Nhà mình thiệt hại nhẹ thôi,
Nhưng tiền bảo hiểm đền bồi khá cao.
Trong rủi cũng có cái may,
Mình được số vốn để bay về nhà. #996

Lật đật thu xếp chuyện nhà,
Mau về cho kip, thăm Ba Má mình.
19 năm thật là lâu, (1994)
Quê hương trở lại lần đầu Việt Nam. #1000

Khi vừa đáp xuống phi trường,
Mọi người chuẩn bị tiền lương mấy thầy.
“Tiền chào” là để dễ vào, (Hello Money)
Nếu ai không có sẽ vào phòng riêng. #1004

Còn mình trông chẳng giống ai,
Ba lô rất gọn trên vai đi vào.
Quần đùi áo trắng Polo,
Không có hành lý nên vô dễ dàng. #1008

Một ông cán bộ lại gần,
Chỉ qua hành khác thành phần ngoại giao.
Mình không nói một câu nào,
Đưa họ passport đóng vào dấu cho. #1012

“Anh Năm,” tiếng gọi thình lình,
Bổng dưng xúc động như mình đã quên.
Nấc lên nấc xuống trong lòng,
Cứ như suối chảy hai dòng lệ rơi. #1016

Nhìn ai cũng thật đáng thương,
Da đen tóc cháy vết thương của đời.
Không ngờ dân khổ thế này,
Độc lập giải phóng như vầy hay sao? 1020

Hai dòng nước mắt tuông trào
Khóc mừng vì nhớ ngày nào ra đi?
Hay là khóc nhớ quê hương?
Khóc cho số phận đáng thương dân mình. #1024

Cho dù sống ở thiên đường,
Nhưng sao vẫn nhớ cái giường thời xưa.
Bao năm phiêu bạt xứ người,
Giờ thời nức nở cho người Việt Nam. #1028

Ước mơ mong được về nguồn,
Giọt lệ ướt thấm nổi buồn quê hương.
Bao năm lưu lạc xứ người,
Mong sao được sống làm người Việt Nam! #1032.

The End